Đi dạo cùng Beth


Tài Liệu Tóm Tắt: Đi dạo cùng Beth - Những Chủ Đề và Ý Tưởng Chính

Tài liệu này tổng hợp các chủ đề, lập luận và dữ liệu cốt lõi từ các đoạn trích của cuốn sách "Đi bộ cùng Beth: trò chuyện với người bạn trăm tuổi của tôi" của Merilyn Simonds. Cuốn sách ghi lại những cuộc trò chuyện sâu sắc giữa tác giả, một nhà văn ở tuổi bảy mươi, và người bạn của bà, Beth Robinson, một người đã sống hơn một thế kỷ. Trọng tâm của tác phẩm là một cuộc khám phá sâu sắc về quá trình lão hóa, thách thức các định kiến tiêu cực về tuổi già và thay vào đó, miêu tả nó như một giai đoạn của sự sáng tạo không ngừng, khả năng thích ứng, và sự khôn ngoan sâu sắc.

Các chủ đề chính nổi bật bao gồm sức mạnh của tình bạn giữa các thế hệ, vai trò không thể thiếu của nghệ thuật và đam mê như một nguồn sống (ikigai), khả năng phục hồi khi đối mặt với sự mất mát và suy giảm thể chất, và tầm quan trọng của ký ức, di sản và kể chuyện. Beth Robinson hiện lên như một hình mẫu cho một cuộc sống viên mãn ở tuổi già, được định hình bởi sự độc lập, trí tò mò, khiêu vũ, và một ý thức thẩm mỹ sâu sắc. Cuốn sách không chỉ là một cuốn tiểu sử hay hồi ký, mà là một bản đồ chiêm nghiệm về những thập kỷ cuối của cuộc đời, được nhìn qua lăng kính của hai người phụ nữ đang cùng nhau định vị vùng đất chưa được khám phá này.

Phân Tích Chi Tiết Các Chủ Đề

Giới thiệu: Đề xuất và Mối quan hệ giữa Nhà hiền triết và Người ghi chép

Dự án sách nảy sinh từ mong muốn của Merilyn Simonds, ở tuổi 71, tìm kiếm sự hướng dẫn cho giai đoạn tiếp theo của cuộc đời mình. Cảm thấy thiếu vắng những tác phẩm dẫn đường tích cực về tuổi già, bà đã tìm đến người bạn của mình, Beth Robinson, người khi đó đã gần 101 tuổi.

  • Khởi đầu: Dự án bắt đầu vào mùa xuân năm 2021, trong bối cảnh đại dịch COVID-19, với những cuộc đi bộ hàng tuần. Merilyn đề xuất ý tưởng về một cuốn sách không phải là tiểu sử mà giống như một "tấm bản đồ đường đi" khám phá cảnh quan của tuổi già từ hai góc nhìn khác nhau.
  • Động lực: Merilyn tìm kiếm sự thấu hiểu vượt ra ngoài những lời khuyên thông thường hoặc những lời than vãn về tuổi già. Beth, ở giai đoạn muốn nhìn lại, đã đồng ý tham gia vào hành trình khám phá chung này.
  • Vai trò được xác định: Mối quan hệ của họ nhanh chóng được định hình. Beth, với cái nhìn sâu sắc và kinh nghiệm sống một thế kỷ, đảm nhận vai trò của nhà hiền triết (người nhìn xa trông rộng). Merilyn, với kỹ năng của một nhà văn, trở thành người ghi chép (người lưu trữ và bảo vệ lời nói của họ).

"Tôi bảy mươi mốt tuổi. Tôi cảm thấy mình đang bước vào một giai đoạn mới, mặc dù tôi không chắc đó là gì. Anh gần một trăm lẻ một tuổi rồi; anh đã đi qua vùng đất này ba mươi năm rồi—"

"Có thể là một cuốn sách,” tôi nói ngập ngừng. “Một tấm bản đồ đường đi—nhưng không phải. Và cũng không phải tiểu sử, chắc chắn không phải vậy. Giống như khoảnh khắc hiện tại này hơn—cảnh vật từ đây, từ nơi tôi đang đứng, hướng về phía trước, từ nơi anh đang đứng—”

Chủ đề trung tâm: Tái định nghĩa Tuổi già và Lão hóa

Tác phẩm thách thức mạnh mẽ các quan niệm văn hóa về sự suy tàn và yếu đuối gắn liền với tuổi già, thay vào đó trình bày một viễn cảnh về sức sống, sự tham gia và tăng trưởng liên tục.

  • Chống lại các khuôn mẫu tiêu cực: Các đoạn trích đối chiếu hình ảnh truyền thống về "Decrepitas" (sự suy yếu) – người già khom lưng, yếu ớt – với thực tế của Beth, người ở tuổi 101 vẫn đi thẳng, không cần gậy, và có một trí tuệ minh mẫn. Nhà văn Jan Morris được trích dẫn khi đổi tên một con tàu du lịch từ Geriatrica thành Indomitable (Bất khuất), phản ánh sự kiên cường của những hành khách lớn tuổi.
  • Độc lập và Thích ứng: Beth sống một mình và trân trọng sự tự do của mình. Bà duy trì một lịch trình nghiêm ngặt gồm các bài tập giãn cơ và luôn ý thức về tư thế của mình. Ngay cả khi đối mặt với những thách thức về sức khỏe, trọng tâm của bà vẫn là sự thích ứng và duy trì sự độc lập.
  • Sức mạnh của Phụ nữ Lớn tuổi: Merilyn mô tả sự hấp dẫn suốt đời của mình đối với những người phụ nữ lớn tuổi, những người mà bà ngưỡng mộ vì sự kiên cường, thẳng thắn và sức mạnh nội tâm. Những người phụ nữ này, bao gồm cả Beth, là minh chứng cho thấy một người phụ nữ không chỉ có thể sống một mình mà còn có thể sống tốt.

Sức mạnh của Sáng tạo và Đam mê

Một chủ đề xuyên suốt là niềm tin rằng sự sáng tạo, trí tưởng tượng và đam mê là những yếu tố cần thiết để vượt qua những thách thức của cuộc sống, đặc biệt là ở tuổi già.

  • Nghệ thuật là Nguồn sống:
    • Trị liệu nghệ thuật: Sự nghiệp của Beth với tư cách là một nhà trị liệu nghệ thuật, làm việc với các cựu chiến binh mắc PTSD, nhấn mạnh niềm tin của bà vào sức mạnh chữa lành của nghệ thuật.
    • Collage và Thêu: Trong thời gian bị cô lập vì đại dịch, Beth biến bàn ăn của mình thành một xưởng nghệ thuật, tạo ra những bức tranh ghép phù du từ đá, cành cây, sợi chỉ và giấy. Bà cũng thêu những bức tranh phức tạp dựa trên các bức ảnh của con gái mình.
    • Dự án Dayspring: Vào cuối những năm 1960, Beth đã đi đầu trong việc tích hợp nghệ thuật hiện đại (thơ, điêu khắc, âm nhạc) vào phụng vụ nhà thờ, tin rằng nghệ thuật mang đến "những khả năng mới cho cuộc sống của chính họ".
  • Khiêu vũ và Chuyển động: Cả hai người phụ nữ đều có niềm đam mê khiêu vũ suốt đời. Beth đã học múa ba lê, khiêu vũ vuông và khiêu vũ Ireland. Niềm đam mê này được coi là chìa khóa cho sức sống thể chất và tinh thần của bà, thể hiện ý tưởng của vũ công Twyla Tharp về việc "chiếm lấy không gian" thay vì thu mình lại theo tuổi tác.
  • Ikigai: Sự thay thế cho việc "Nghỉ hưu": Tác phẩm giới thiệu khái niệm ikigai của Nhật Bản – một lý do để tồn tại, kết hợp đam mê, sứ mệnh, nghề nghiệp và chuyên môn. Beth là hiện thân của khái niệm này. Bà bác bỏ ý tưởng "nghỉ hưu" như một điểm dừng, thay vào đó coi cuộc sống là một "hành trình dài và liên tục" của các dự án tự khởi xướng.

"Làm sao chúng ta có thể vượt qua một hành trình đầy thử thách như cuộc sống, nếu chúng ta không thể tưởng tượng?"

"Chúng ta phải có đam mê, nếu không, não chúng ta sẽ trở nên chai sạn."

Đối mặt với Mất mát, Bệnh tật và Sự Mong manh

Cuốn sách không hề lãng mạn hóa tuổi già mà đi sâu vào những thực tế khắc nghiệt về sự suy giảm thể chất và nỗi đau buồn.

  • Nỗi đau buồn và Nghi lễ: Nỗi đau của Beth về cái chết đột ngột của con gái Gillian là một dòng chảy ngầm đầy xúc động. Bà đối mặt với nỗi sợ hãi về cái chết của chính mình mà không có con gái bên cạnh. Để đối phó, bà đã tạo ra một nghi lễ hàng ngày là thắp một ngọn nến trong một chiếc đèn lồng, biến nó thành "sự hiện diện của Gillian".
  • Những thách thức về thể chất:
    • Bệnh tật của Merilyn: Merilyn được chẩn đoán mắc bệnh viêm động mạch tế bào khổng lồ (GCA), một căn bệnh nghiêm trọng làm thay đổi nhận thức của bà về tuổi thọ và gây ra những biến đổi thể chất đau đớn (tăng cân, da mỏng, mất trí nhớ, giảm thị lực) do điều trị bằng steroid.
    • Bệnh tật của Beth: Beth phải đối mặt với các vấn đề sức khỏe của riêng mình, bao gồm bệnh zona mãn tính, chóng mặt và các vấn đề về tim, điều này khiến bà phải cân nhắc (và từ chối) việc đặt máy tạo nhịp tim.
  • Sự không chắc chắn và Nỗi sợ hãi: Đại dịch COVID-19 làm nổi bật sự không chắc chắn bao trùm cuộc sống của họ. Beth nói, "Chính sự bất định hiện tại mới khiến chúng tôi phát điên." Nỗi sợ mất đi sự độc lập là một mối quan tâm thường trực.

Tầm quan trọng của Ký ức, Di sản và Câu chuyện

Hành động kể chuyện và lưu giữ ký ức là trung tâm của dự án, đóng vai trò như một cách để tạo ra ý nghĩa và xây dựng di sản.

  • Lưu giữ Ký ức: Cuốn sách chính là một hành động lưu trữ. Beth cũng đã viết hai cuốn sách của riêng mình: Please Write, dựa trên những lá thư thời chiến của bà, và My Journey to One Hundred. Merilyn bắt đầu một dự án chụp ảnh và viết về những câu chuyện đằng sau những món đồ quý giá của mình.
  • Di sản Gia đình: Di sản của Beth bị ảnh hưởng sâu sắc bởi cha bà, Lorne Pierce, một nhà xuất bản có ảnh hưởng, người đã đấu tranh cho văn học Canada, và người dì cấp tiến của bà, Alice Chown, một nhà nữ quyền. Những ảnh hưởng này đã hình thành nên các giá trị của Beth về sự độc lập, nghệ thuật và công bằng xã hội.
  • Dọn dẹp sau khi chết (Death Cleaning): Tác phẩm đề cập đến quá trình đối mặt với tài sản vật chất của một người. Beth đang tích cực sắp xếp các giấy tờ của mình và của gia đình để gửi đến các kho lưu trữ, đồng thời phải vật lộn với nhiệm vụ đau đớn là phân loại di sản của con gái mình.

Bản chất của Tình bạn: Anam Cara

Tình bạn giữa Merilyn và Beth là nền tảng của câu chuyện, được mô tả như một mối quan hệ sâu sắc và mang tính tâm hồn.

  • Người bạn tâm giao: Mối quan hệ của họ được so sánh với khái niệm Anam Cara trong tiếng Gaelic, hay "người bạn tâm giao". Đó là một tình bạn vượt qua các quy ước và được đánh dấu bởi sự chân thành, dịu dàng và sự công nhận lẫn nhau.
  • Sự tin tưởng và Chân thành: Tình bạn của họ được xây dựng trên sự tin tưởng và trung thực. Họ có thể là chính mình một cách trọn vẹn, chia sẻ những sự thật và tận hưởng niềm vui chung.
  • Nguồn sức mạnh: Cuối cùng, tình bạn của họ mang lại sức mạnh và sự sảng khoái. Merilyn mô tả việc rời khỏi các cuộc gặp gỡ của họ với cảm giác như thể bà đã "nhấm nháp một liều thuốc tiên". Trong tình bạn này, họ vượt qua tuổi tác và trở nên "bất tử".

Như James Baldwin đã nói về người bạn tuyệt vời của mình, Toni Morrison: "Tôi yêu Toni, và tôi tin tưởng cô ấy."

Beth và tôi có mối quan hệ như thế này.

Hồ sơ nhân vật: Beth Robinson - Trí tuệ của một thế kỷ

Chào đời vào năm cuối cùng của một đại dịch và trở thành ngọn hải đăng trí tuệ xuyên suốt một đại dịch khác, Elizabeth Pierce Robinson (sinh ngày 22 tháng 7 năm 1920) là một người phụ nữ không chỉ sống qua một thế kỷ—bà đã soi sáng nó. Với vóc dáng mảnh mai, đôi môi luôn tô son đỏ thắm và tinh thần sôi nổi không bao giờ tắt, bà là người dẫn đường cuối cùng đến tương lai, một người bạn mà tôi vô cùng yêu quý. Tinh thần của bà được gói gọn trong một câu nói đơn giản mà sâu sắc: "Mỗi ngày, ở mọi lứa tuổi, bạn thức dậy, mở mắt, toàn bộ con người bạn mở ra, và bạn bắt đầu lên đường!".

Với nền tảng của sự độc lập quyết liệt và kết nối sâu sắc như vậy, Beth đã biến di sản này thành một cuộc đời không ngừng sáng tạo như thế nào? Để hiểu được sức sống phi thường của bà, chúng ta cần nhìn lại những nền tảng đã định hình nên con người bà.

2.0 Nền tảng của một cuộc đời: Những ảnh hưởng định hình

Tính cách của Beth được hun đúc trong một môi trường của những ảnh hưởng phi thường, mỗi yếu tố đều để lại một dấu ấn không thể phai mờ lên người phụ nữ mà bà sẽ trở thành.

2.1 Gia đình Pierce và Chown: Di sản về văn hóa và sự độc lập

Thế giới quan và sự kiên cường của Beth được vun đắp từ thời thơ ấu bởi những nhân vật và giá trị cốt lõi đã trở thành kim chỉ nam cho cả cuộc đời bà.

  • Người cha, Lorne Pierce: Với vai trò là một trong những biên tập viên sách quan trọng nhất của Canada, ông đã dành cả cuộc đời để chứng minh một vị giáo sư đã sai khi tuyên bố "Không có văn học Canada". Ông đã nuôi dưỡng một thế hệ nhà văn trong nước và truyền cho con gái mình một triết lý sống độc lập: "Hãy sống cuộc đời của chính mình!" và "Hãy tự chèo thuyền của mình!".
  • Người mẹ, Edith Chown: Niềm đam mê của bà đối với lịch sử chế tác thủy tinh ở Canada đã truyền cho Beth sự tò mò vô tận. Quan trọng hơn, bà là minh chứng sống cho việc một người phụ nữ có thể đảm nhận nhiều vai trò—vợ, mẹ, nhà nghiên cứu—và thành công trong tất cả.
  • Bà dì, Alice Chown: Là một nhà nữ quyền và hòa bình cấp tiến, bà đã có "tác động to lớn" đến Beth. Dì Alice đã thấm nhuần vào Beth niềm tin vào sự thay đổi, công bằng xã hội và sức mạnh của việc thảo luận một cách tôn trọng. Bà thường tổ chức các buổi gặp gỡ tại nhà, mời "năm người bảo thủ, năm người cộng sản, và năm thành viên của CCF" để họ có thể tranh luận một cách văn minh.

2.2 Tình yêu của đời bà: Jack và những lá thư thời chiến

Sự hiểu biết của Beth về tình yêu và sự kết nối được định hình bởi hai mối quan hệ sâu sắc, một kéo dài gần nửa thế kỷ và một được nuôi dưỡng qua những con chữ giữa thời chiến.

1.     Jack Robinson: Họ gặp nhau sau chiến tranh và lời cầu hôn của ông dành cho bà diễn ra bên bờ hồ Lower Beverley thơ mộng. Mối quan hệ của họ kéo dài 45 năm. Ngay cả ba mươi năm sau khi ông qua đời, bà vẫn nói: "Tôi vẫn cảm thấy mình như đã kết hôn với chồng, rất gắn bó với anh ấy."

2.     Jim và cuốn sách "Please Write": Trong Thế chiến thứ hai, bà đã có một mối tình qua thư với Jim, một người từ chối nghĩa vụ quân sự. Những lá thư của họ đã trở thành "cây cầu mong manh" nối liền hai thực tại chiến tranh khác biệt. Khi Beth hỏi tại sao một người theo chủ nghĩa hòa bình như anh lại gia nhập quân đội, Jim đã trả lời bằng những lời lẽ sâu sắc, giải thích rằng anh cảm thấy mình "phải ở nơi trái tim nhân loại đang đập—và đang rỉ máu." Những lá thư này sau này đã trở thành nguồn cảm hứng cho cuốn sách đầu tay của bà, xuất bản khi bà đã 95 tuổi.

Những ảnh hưởng ban đầu này đã nuôi dưỡng một cuộc sống đầy đam mê và không ngừng sáng tạo, biến mỗi giai đoạn của cuộc đời thành một cơ hội để tái khám phá và dấn thân.

3.0 Tấm thảm đam mê: Sáng tạo là lẽ sống

Đối với Beth, sáng tạo không phải là một sở thích mà là mạch nguồn của sự sống, là công cụ để bà tồn tại và vượt qua mọi thử thách. Những đam mê đa dạng của bà là biểu hiện của một triết lý cốt lõi: luôn tiến về phía trước và tìm thấy ý nghĩa trong hành động.

3.1 Nghệ thuật là mạch nguồn: Từ khiêu vũ đến tranh ghép

Beth đã biến nghệ thuật thành một dòng chảy liên tục trong suốt cuộc đời mình, thể hiện qua nhiều hình thức khác nhau.

1.     Khiêu vũ - Một tình yêu trọn đời: Hành trình khiêu vũ của bà bắt đầu từ múa ba lê thời thơ ấu và tiếp tục với khiêu vũ Ireland sau khi chồng mất, một bộ môn đòi hỏi sự tập trung và tư thế chuẩn xác. Như bà nói: "Trong điệu nhảy Ireland, bạn phải rất chú ý đến tư thế của mình."

2.     Nghề trị liệu nghệ thuật: Bà đã cống hiến sự nghiệp của mình với tư cách là một nhà trị liệu nghệ thuật, giúp đỡ các cựu chiến binh mắc chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD) cho đến khi bà 97 tuổi.

3.     Những dự án cá nhân: Ngay cả khi đã ngoài 100 tuổi, bàn ăn của bà vẫn là một xưởng nghệ thuật, nơi bà tạo ra những bức tranh ghép từ chỉ, đá và tem—những tác phẩm đã "cứu rỗi tôi bây giờ". Triết lý sáng tạo của bà rất trực quan và xuất phát từ nội tâm: "Nghệ thuật đến từ đây," bà nói và khẽ đấm vào ngực, "Tôi không suy nghĩ hay lên kế hoạch gì cả, tôi chỉ di chuyển những mảnh ghép... cho đến khi cảm thấy vừa ý."

Cách tiếp cận sáng tạo đầy trực giác và tự chủ này không chỉ giới hạn trên bàn nghệ thuật của bà; nó đã trở thành triết lý dẫn dắt toàn bộ cuộc sống của bà sau khi chính thức nghỉ hưu, một khái niệm mà bà đã thể hiện từ rất lâu trước khi biết đến tên gọi tiếng Nhật của nó: Ikigai.

3.2 Ikigai: Triết lý "Tái hòa nhập" thay vì nghỉ hưu

Beth không tin vào khái niệm nghỉ hưu như một sự kết thúc. Giống như trong văn hóa Nhật Bản, nơi không có từ nào cho "nghỉ hưu", bà coi đây là một cơ hội để "tái hòa nhập"—để dấn thân vào những hoạt động do chính mình khởi xướng và tìm thấy niềm vui, mục đích sống (Ikigai).

"Nhiều người đến tuổi nghỉ hưu mà chưa từng nghĩ về điều gì đã mang lại cho họ niềm vui hay sự thỏa mãn trong cuộc sống... Họ không nhận ra rằng họ không cần một ông chủ hay một mô tả công việc. Rất nhiều hoạt động đều do chính họ tự khởi xướng."

Triết lý về sự tham gia tích cực này không chỉ định hình những năm tháng "nghỉ hưu" của bà mà còn là nền tảng cho cách bà đối mặt với những thách thức không thể tránh khỏi của tuổi già.

4.0 Nghệ thuật lão hóa: Sự kiên cường và quan điểm

Trí tuệ của Beth về sự lão hóa không nằm ở việc phủ nhận thực tại, mà ở việc đối mặt với nó bằng sự kiên cường, quan điểm độc đáo và những chiến lược thực tế để duy trì sự độc lập.

4.1 Đối mặt với những con quỷ dữ: Sự yếu đuối và nỗi đau buồn

Beth không trốn tránh những cảm xúc khó khăn. Thay vào đó, bà đối mặt với chúng một cách có chủ đích, thường thông qua những hành động sáng tạo. Sau cái chết đột ngột của con gái Gillian, bà đã đối mặt với nỗi lo lắng bằng cách tạo ra một nghi lễ: mỗi tối, bà thắp một chiếc đèn lồng trên hiên nhà. Đó không chỉ là một thói quen, mà là một hành động nghệ thuật có chủ đích để tìm lại sự cân bằng. Bà giải thích: "Đối với tất cả chúng ta, đôi khi một nghi lễ kết nối với tâm hồn, trí óc và tinh thần của bạn có thể mang lại tác động ổn định."

4.2 Quan điểm về tuổi tác: Một trò chơi số

Thái độ của Beth đối với tuổi tác vừa vui tươi vừa kiên quyết. Bà từ chối để những con số định nghĩa mình.

  • Bà thường nói rằng bà cảm thấy mình như bảy mươi tư tuổi, độ tuổi khi chồng bà qua đời và bà bắt đầu một giai đoạn mới của cuộc đời.
  • Bà thẳng thừng từ chối các giới hạn tuổi trên các biểu mẫu máy tính ở sân bay.
  • Ở tuổi 101, bà quyết định rằng mình sẽ bắt đầu đếm ngược từ 99, biến tuổi tác thành một trò chơi do chính bà đặt ra luật.

4.3 Những điều chắc chắn: Thích nghi với thực tại thể chất

Beth thừa nhận những giới hạn thể chất của mình nhưng không để chúng kiểm soát cuộc sống. Bà phát triển các chiến lược thực tế để thích nghi và duy trì chất lượng cuộc sống, từ những bài tập giãn cơ hàng ngày đến việc kiên quyết tô lên đôi môi mình màu son đỏ thắm nhất như một hành động thách thức nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa.

Thách thức thể chất

Chiến lược thích ứng của Beth

Bệnh Zona

Thừa nhận cơn đau nhưng không để nó chi phối cuộc trò chuyện; tích cực tìm kiếm vẻ đẹp để vực dậy tinh thần.

Nguy cơ tư thế xấu

Tập giãn cơ mỗi sáng và "chỉnh lại tư thế hàng chục lần mỗi ngày" để duy trì dáng người thẳng.

Chóng mặt (do các tinh thể tai)

Tuân thủ lời khuyên của bác sĩ một cách nghiêm ngặt: "giữ mặt thẳng về phía trước hoặc cúi xuống."

Nguy cơ mất độc lập

Tiếp tục lái xe ở tuổi 103 và duy trì một lịch trình kết nối xã hội đều đặn qua các cuộc gọi điện thoại.

Những chiến lược này không chỉ là thói quen; chúng phản ánh một triết lý sống sâu sắc hơn, một triết lý mang lại những bài học quý giá về sự thích nghi, kiên cường và niềm vui sống.

--------------------------------------------------------------------------------

5.0 Kết luận: Di sản của một cuộc đời trọn vẹn

Cuộc đời của Beth Robinson không phải là một bài học về cách sống lâu, mà là về cách sống sâu sắc. Bà dạy chúng ta rằng sự kết thúc của một sự nghiệp là lời mời để bắt đầu công việc thực sự của đời mình, rằng sự yếu đuối của thể xác không thể sánh bằng một tinh thần quyết tâm sáng tạo, và rằng ngay cả khi đối mặt với mất mát, chúng ta vẫn có thể tìm thấy sự ổn định thông qua những nghi lễ nhỏ bé và một tinh thần không chịu khuất phục.

Di sản của bà không nằm ở số năm bà đã sống, mà ở cách bà đã sống mỗi ngày. Hình ảnh cuối cùng của tôi với Beth bên hồ, khi bà bình thản nói một câu đơn giản mà sâu sắc, đã tóm gọn tất cả sự chấp nhận, bình yên và trọn vẹn của một cuộc đời phi thường:

"Tôi sắp chết rồi."

Đọc sách Online

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn